Jan. 26, 2025
Dear Parishioners,
Liz had been married to Ted for seven years. They had two beautiful children. But Liz’s mother began to sense that her daughter was starting to go through a hard time in her marriage.
One day she called Liz and said, “If I pay for a baby-sitter, will you go shopping with me tomorrow?’’ Liz jumped at the invitation. While eating lunch together the next day, after shopping, Liz’s mother leaned over and said to her: “I had a reason for asking you out today. I have something important to tell you. It’s something my mother told me and asked me to tell my daughter when the right time came.
My mother called it: ‘Three guidelines to a happy marriage.’ “The first guideline is this: Never keep score in marriage. Don’t ever say to your spouse, ‘I’ve been doing more than my share. It’s not fair.’ The day you begin to keep score is the day your marriage begins to die.
“The second guideline is this: Never be too busy for your children. Don’t ever say to them, ‘Can’t you see I’m busy? Come back later.’ The day you become too busy for your children is the day your communication with them begins to die.
“The third guideline is this: Never miss a day praying for your family. Don’t ever let 24 hours go by without talking to God about your family. The day you stop conversing with Godabout your family is the day you deprive them of the greatest gift a mother can give.’’
As her mother finished, Liz took her mother’s hand. Her eyes filled up with tears as she said: “Mom, that’s the most beautiful advice you could give me. But why did you wait seven years to tell me? Why didn’t you tell me the day Ted and I got married? It would have helped me so much— so very much!’’
Liz’s mother said: “Honey, I wanted to tell you the day that you and Ted got married. Oh, how I wanted to tell you! I wanted to tell you with all my heart. But I knew it wasn’t the right time. I knew you weren’t ready then. I had to wait for the right time—when you would understand what I was talking about.”
When someone is not ready to hear, it doesn’t matter how wise, good, or effective an advice is, it will have no impact on the listeners. We call that “timing is everything.”
“Timing” is also the answer to our familiar question, “Why did Jesus wait so long to
begin his preaching? Why didn’t he begin his preaching in his twenties, rather than thirties?”
Jesus had to wait for John the Baptist to call the people to repentance. John the Baptist
initiated something totally unique in the life of Israel. The Jews always considered themselves God’s chosen people. So, they could never need baptism of repentance. But proclaiming a baptism of repentance was the sole mission of John the Baptist, the most important way to prepare for the arrival of the Messiah.
Only when the Jews recognized their need for God would the proclaiming of God’s Kingdom by Jesus the Messiah find a hearing. Only once the Jews realized that not anyone else but they themselves were the poor, the captive, the blind, the oppressed, that the message of glad tidings, liberty, recovery, and liberation be possible for them.
And this brings us to the most important point of all: how all this applies to our own lives. Perhaps the most important application is this:
Jesus can’t begin to act in our lives and transform them until—like the people of Israel—we are ready to let him do it. Nor can Jesus do anything to make us ready. Only we can do that. And the way we make ourselves ready is the way Liz and Israel became ready. It is to recognize and to admit that we cannot go it alone in life. It is to recognize and to admit our need for Jesus Christ.
Only when we have reached this point can Jesus begin to act in our lives to transform us
into what God made us to be. And only when our lives are touched and transformed by Jesus can we experience the year of favor of grace.
When this personal readiness for God’s power to act in our lives is lacking, God must
wait. It is like having a cup under a faucet. You turn on the faucet and water flows. Now, if you turn the cup upside down, no matter how much water is flowing, the cup is always empty.
When our life is empty of God’s grace and power, it is not that God stops pouring his
grace and power, it is we who are not ready to receive them. We must acknowledge our needs for God’s mercy and open our hearts, minds, and souls to welcome it.
That is precisely why we always begin mass with the penitential rite. We acknowledge
our sinfulness and ask for God’s mercy. Yet if we only say it with our lips but our hearts are
somewhere else, we are not ready for transformation, for liberty, for recovery.
So, next time at mass, be a little more attentive, more conscious when we say the
penitential rite. Mean it with all your heart, mind, and soul. We pray that we may recognize and admit our need for Jesus. We pray that we may turn our lives over to him and let him transform us and bring us to a happiness that we never dreamed possible.
In the Most Holy Trinity and in solidarity with you all,
Fr. Duc
Ông Bà Anh Chị Em quý mến,
Liz đã kết hôn với Ted được bảy năm. Họ có hai đứa con xinh đẹp. Nhưng mẹ của Liz bắt đầu cảm thấy rằng con gái bà đang bắt đầu trải qua thời kỳ khó khăn trong hôn nhân.
Một ngày nọ, bà gọi cho Liz và nói, “Nếu mẹ trả tiền thuê người giữ trẻ, ngày mai con sẽ đi mua sắm với mẹ chứ?” Liz đã nhảy cẫng lên vì lời mời. Khi đang ăn trưa cùng nhau vào ngày hôm sau, mua sắm xong, mẹ của Liz nghiêng người về phía con và nói: “Mẹ có lý do để rủ con đi chơi hôm nay. Mẹ có điều quan trọng muốn nói với con. Đó là điều bà ngoại đã nói với mẹ và yêu cầu mẹ nói với con gái mình khi đến thời điểm thích hợp.
Bà ngoại gọi đó là: ‘Ba nguyên tắc cho một hôn nhân hạnh phúc.’ “Nguyên tắc đầu tiên là: Không bao giờ tính toán hơn thiệt trong hôn nhân. Đừng bao giờ nói với vợ/chồng của mình rằng, ‘Em đã làm nhiều hơn phần việc của mình. Điều đó không công bằng.’ Ngày bắt đầu tính toán hơn thiệt là ngày cuộc hôn nhân của bắt đầu hấp hối.
“Nguyên tắc thứ hai là: Không bao giờ quá bận rộn để không có giờ cho con cái. Đừng bao giờ nói với con rằng, ‘Mẹ không thấy con đang bận sao? Lát nữa nhé.’ Ngày mà mình trở nên quá bận rộn cho con cái chính là ngày mà sự nối kết với chúng bắt đầu dẫy chết.
“Nguyên tắc thứ ba là: Không bao giờ bỏ lỡ một ngày cầu nguyện cho gia đình. Đừng bao giờ để 24 giờ trôi qua mà không nói chuyện với Chúa về gia đình mình. Ngày mà bạn ngừng trò chuyện với Chúa về gia đình mình chính là ngày mà bạn tước đi món quà tuyệt vời nhất mà một người mẹ có thể trao tặng cho gia đình.”
Khi mẹ cô kết thúc, Liz nắm lấy tay mẹ. Đôi mắt rươm rướm nước mắt khi cô nói: “Mẹ ơi, đó là lời khuyên tuyệt vời nhất mà mẹ có thể dành cho con. Nhưng tại sao mẹ lại đợi bảy năm mới nói với con? Tại sao mẹ không nói với con ngày mà Ted và con vừa kết hôn? Điều đó sẽ giúp ích cho con rất nhiều – rất nhiều!”
Bà mẹ nói: “Con yêu, mẹ rất muốn kể cho con nghe ngày mà con và Ted kết hôn. Ôi, mẹ muốn kể cho con biết bao! Mẹ muốn kể cho con nghe bằng cả trái tim mình. Nhưng mẹ biết đó không phải là thời điểm thích hợp. Mẹ biết lúc đó con chưa sẵn sàng. Mẹ phải đợi đến thời điểm thích hợp—khi conn hiểu được những gì mẹ đang nói.”
Khi ai đó không sẵn sàng lắng nghe, thì lời khuyên dù khôn ngoan, tốt đẹp hay hiệu quả
đến đâu cũng không quan trọng, nó sẽ không có tác động gì đến người nghe. Chúng ta gọi đó là “thời điểm chín mùi”.
“Thời điểm” cũng là câu trả lời cho câu hỏi quen thuộc, “Tại sao Chúa Giêsu lại đợi lâu như vậy để bắt đầu rao giảng? Tại sao Ngài không bắt đầu rao giảng khi Ngài ở độ tuổi đôi mươi, thay vì đợi đến khi Ngài ba mươi tuổi?” Chúa Giêsu phải đợi cho đến khi Gioan Tẩy Giả kêu gọi mọi người ăn năn. Gioan Tẩy Giả t đã khởi xướng một điều hoàn toàn độc đáo trong cuộc sống của Israel. Người Do Thái luôn coi mình là dân được Chúa chọn. Vì vậy, họ không bao giờ cần đến phép báp têm ăn năn. Nhưng việc công bố phép báp têm ăn năn là sứ mệnh duy nhất của Gioan Tẩy Giả, cách quan trọng nhất để chuẩn bị cho sự xuất hiện của Đấng Mêsia.
Chỉ khi người Do Thái nhận ra nhu cầu của họ đối với Chúa thì lời công bố về Nước Trời của Chúa Giêsu Đấng Cứu Thế mới được lắng nghe. Chỉ khi người Do Thái nhận ra rằng chính họ là người nghèo, người bị giam cầm, người mù, người bị áp bức, thì thông điệp về tin mừng, tự do, phục hồi và giải thoát mới có thể đến với họ.
Và điều này đưa chúng ta đến điểm quan trọng nhất trong tất cả: Chúa Giêsu không thể bắt đầu hành động trong cuộc sống của chúng ta và biến đổi chúng ta cho đến khi—giống như dân Do Thái—chúng ta sẵn sàng để Người làm điều đó. Chúa Giêsu cũng không thể làm bất cứ điều gì để giúp chúng ta sẵn sàng. Chỉ chúng ta mới có thể làm điều đó. Và cách chúng ta sẵn sàng chính là cách Liz và Israel đã sẵn sàng. Đó là nhận thức và xác tín rằng chúng ta không thể tự mình sống một mình. Đó là nhận thức và xác tín rằng chúng ta cần Chúa Giêsu Kitô.
Chỉ khi chúng ta đạt đến điểm này, Chúa Giêsu mới có thể bắt đầu hành động trong cuộc sống của chúng ta để biến đổi chúng ta thành con người mà Chúa đã tạo ra chúng ta. Và chỉ khi cuộc sống của chúng ta được Chúa Giêsu chạm đến và biến đổi, chúng ta mới có thể trải nghiệm năm hồng ân.
Khi sự sẵn sàng để quyền năng của Chúa hành động trong cuộc sống mình còn quá mong manh, Chúa phải chờ đợi. Giống như có một cái ly dưới vòi nước. Bạn mở vòi nước và nước chảy. Bây giờ, nếu bạn lật ngược cái ly, bất kể nước chảy bao nhiêu, nó vẫn trống rỗng.
Khi cuộc sống của chúng ta thiếu ân sủng và quyền năng của Chúa, thì không phải là Chúa ngừng đổ ân sủng và quyền năng của Người, mà là chúng ta chưa sẵn sàng đón nhận chúng. Chúng ta phải thừa nhận nhu cầu của mình đối với lòng thương xót của Chúa và mở rộng trái tim, tâm trí và linh hồn để chào đón nó.
Đó chính xác là lý do tại sao chúng ta luôn bắt đầu thánh lễ bằng nghi thức sám hối. Chúng ta thừa nhận tội lỗi của mình và cầu xin lòng thương xót của Chúa. Tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ nói bằng môi nhưng trái tim chúng ta ở một nơi khác, thì chúng ta chưa sẵn sàng để biến đổi, để được tự do, để phục hồi.
Vì vậy, lần tới khi tham dự thánh lễ, hãy chú ý hơn một chút, có ý thức hơn khi chúng ta thực hiện nghi thức sám hối. Hãy thực hiện điều đó bằng cả trái tim, tâm trí và linh hồn mình. Chúng ta cầu nguyện để có thể nhận thức và xác tín nhu cầu của mình đối với Chúa Giêsu.
Chúng ta cầu nguyện để có thể trao cuộc sống của mình cho Người và để Người biến đổi chúng ta và mang đến cho chúng ta một hạnh phúc mà chúng ta chưa bao giờ mơ ước có thể có.
Hiệp thông trong Chúa Ba Ngôi và hiệp nhất với ông bà anh chị em,
Lm Tôma Vũ Minh Đức, SJ