Feb. 23, 2025
Dear Parishioners,
The theme of today’s Word of God encapsulates a principle of life that is both general and specific. That principle is summarized in Jesus’ words: “Give, and it will be given to you. Good measure, pressed down, shaken together, running over, will be put into your lap.” The Jews had a lap that was like the hem of their robes, and when they fastened the lapels to their belts, they had a large bag that could hold a lot. Jesus made it clear that whoever gives a little will receive a lot in return. I call this practice the principle of divine grace.
In Buddhism, there is the law of cause and effect: what you sow, so shall you reap. The law of cause and effect emphasizes human justice: those who do good will reap good fruit; those who do evil will receive bad consequences. Everyone knows about the law of cause and effect, but we are still indignant when we see the deceitful and dishonest people everywhere, especially the Communist leaders who suck the blood of the poor and oppress religions while collecting millions for their families to live lavishly. But please rest assured. As ordinary people, we still know what is fair and just, so God, who is absolutely just and upright, will certainly carry out His justice. On the one hand, we still do our best to fight for justice. On the other hand, we should not be upset because we have not seen the immediate results. God knows what He does, and He invites us to trust in His providence.
The principle of divine grace in the Gospel places less emphasis on the consequences of evil, but on the fruits of goodness. Whoever does one good deed will receive thirty, sixty, or even a hundred folds, as we heard in the parable of the sower. The reason for this generosity is that the one who responds is not a mortal but God himself.
A beautiful young woman, dressed elegantly and nobly, entered the office of a psychologist. As soon as she sat down, she quickly said to the secretary, “I apologize for not having an appointment. I went shopping nearby and saw a psychological counseling office so I wanted to go in. I wonder if the doctor has time for me.” The secretary replied, “The doctor is talking to a client. Someone has already made an appointment in the next two hours. You can continue shopping, then come back in about three hours, the doctor will have time for you.”
She looked around, disappointed, “I can’t wait that long. Actually, I don’t have anything big to do. My life is very full. My husband loves me very much. Our children study hard, there is nothing to worry about. But why do I feel so empty and bored? I keep thinking about it but I don’t know why. My husband believes I’m just thinking too much.”
The secretary replied calmly, “I’m not as lucky as you. Five years ago, my mother was bedridden and I was the only child. I wasn’t married at the time. As you know, the salary for a secretary’s job is low and the work is monotonous, every day is the same.”
The customer asked, “Maybe I’m luckier than you in some ways. But I see your face is full of peace; you must have many secret joys?”
The secretary replied, “When my mother first fell ill, there were times when I felt so tired that I wanted to give up. Many times I couldn’t bear it anymore, and I thought about putting her in a nursing home, and then taking medicine to commit suicide. Then one afternoon, when I came home, I saw a small cat standing trembling by the door. It had an injured leg. Without thinking, I carried it inside, fed it, and bandaged its leg. It rubbed its head against my leg as if to thank me. I made for it a place in the corner of the room.
“From then on, every day I knew that the cat was always waiting for me to come home to take care of it and play with it. Suddenly the burden on my shoulders became lighter. I eagerly walked home, taking care of both my mother and the cat. It clung to me while I was taking care of my mother. And when I was taking care of it, I had a clear feeling that it cherished and loved my every gesture. Sometimes its eyes turned to my mother, meowing as if to tell me something. “I kept wondering about the cat’s eyes. Until one day, I suddenly discovered the meaning of those eyes. If the cat knew how to appreciate my love and care, then my mother must have appreciated my love and care even more, even though she could not express it. From then on, I no longer felt that taking care of my mother was a burden. The cat taught me that lesson. Now my mother is gone, and I have a family, but I still spend some time caring for someone.”
The stranger was silent, her face bowed for a long time. When she looked up, her eyes were slightly red. She dabbed her eyes with a handkerchief, thanking the secretary, “You are the one I really need to see, not the doctor. Now I understand the reason for the emptiness of my soul. I have so much but have not given anything away except for my responsibility to my husband and children, who have also received so much. I do not know how to give love, so I lack love and my heart is empty. I sincerely thank you, your mother, and the cat.”
A desperate person, thinking that she no longer has the strength to bear the burden of life, in a moment of compassion, she loved and cared for an animal, and from then on everything changed completely. It is when you give that you receive, and you are repaid many times over.
The best way to cope with boredom, to ease depression, to fill the void in the soul, to make the heart happy again, to make life meaningful, is to give love, care, and affection to someone who is in need, lonely, or disappointed. That little bit of time, money, or care will blossom into fruits of peace, joy, and love of life. “Give, and it will be given to you. A good measure, pressed down, shaken together, running over, will be poured into your lap.” Those who practice this principle of divine grace will not only be filled with peace in their lives, but they will also gradually feel the face of God always near them. Then, even those who come close to them will feel the joy of the Kingdom of Heaven.
In the Most Holy Trinity and in solidarity with you all,
Fr. Duc
Ông Bà Anh Chị Em quý mến,
Chủ đề của Lời Chúa hôm nay gói ghém một nguyên tắc sống vừa bao quát vừa cụ thể. Nguyên tắc đó được tóm gọn trong câu nói của Chúa Giêsu: “Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em.” Người Do-thái có cái vạt áo giống như tà áo dài của mình, và khi họ cài vạt áo đó vào đai thắt lưng, họ sẽ có một cái túi lớn đựng được rất nhiều. Chúa Giêsu nói rõ rằng ai cho đi một, thì sẽ nhận lại gấp bội. Tôi gọi nguyên tắc này là nguyên lý thiên ân.
Bên Phật giáo có luật nhân quả: gieo giống nào thì gặt quả nấy. Luật nhân quả nhấn mạnh vào sự công bằng nhân bản: ai làm tốt sẽ thu hoa trái tốt; ai làm xấu sẽ lãnh nhận hậu quả tai hại. Ai cũng biết về luật nhân quả, nhưng chúng ta vẫn bức xức khi thấy kẻ gian gối lừa lọc cứ phây phây ra đó, nhất là đám lãnh đạo Cộng Sản hút máu mủ dân nghèo và đàn áp các tôn giáo thì thu góp bạc triệu cho gia đình chúng ăn chơi phè phỡn. Quý ông bà anh chị em cứ yên tâm. Chúng ta là người bình thường mà còn biết đâu là công bằng chính nghĩa, thì Thiên Chúa công minh chính trực tuyệt đối chắc chắn sẽ thực thi công lý của Người. Một mặt, chúng ta vẫn hết sức đấu tranh cho công lý. Mặt khác, chúng ta không nên bực mình vì chưa thấy kết quả nhãn tiền. Chúa biết việc Chúa làm, và Chúa mời gọi chúng ta tín thác vào sự quan phòng của Người.
Nguyên lý thiên ân của Phúc Âm ít nhấn mạnh vào hậu quả của sự xấu, mà tập trung vào hoa trái của sự thiện hảo. Ai làm điều tốt một, sẽ nhận lại hoa trái ba mươi, sáu mươi, có khi một trăm, như chúng ta nghe trong dụ ngôn người gieo giống. Lý do của sự bội hậu này là vì người đáp trả không phải là phàm nhân mà là chính Thiên Chúa.
Có một phụ nữ trẻ đẹp, ăn mặc rất trang nhã quý phái, bước vào văn phòng của một chuyên gia tâm lý. Vừa ngồi xuống ghế bà đã mau mắn nói với cô thư ký, “Tôi xin lỗi đã không hẹn trước. Tôi đi mua sắm gần đây, thấy có văn phòng cố vấn tâm lý nên muốn vào. Không biết bác sĩ có giờ cho tôi không.” Cô thư ký trả lời, “Bác sĩ đang nói chuyện với một thân chủ. Hai giờ kế tiếp cũng đã có người xin hẹn. Bà có thể đi mua sắm tiếp, rồi khoảng ba tiếng nữa trở lại, bác sĩ sẽ có giờ cho bà.”
Bà ta nhìn quanh có vẻ thất vọng, “Tôi không chờ lâu được như vậy. Thực ra tôi cũng chẳng có chuyện gì to tát. Cuộc sống của tôi thật đầy đủ. Chồng tôi thương tôi thật nhiều. Con cái chúng tôi cũng học hành chăm chỉ, chẳng có gì đáng ngại. Nhưng sao tôi thấy tâm hồn mình thật trống rỗng, nhàm chán. Suy nghĩ hoài mà cũng chẳng biết tại sao. Chồng tôi thì cứ cho rằng tôi suy nghĩ vẩn vơ đấy thôi.”
Cô thư ký ôn tồn trả lời, “Tôi thì không được may mắn như bà. Cách đây năm năm, mẹ tôi nằm liệt giường mà tôi là đứa con duy nhất. Lúc đó tôi chưa lập gia đình. Công việc thư ký thì bà biết đó, lương chẳng bao nhiêu mà việc thì đơn điệu, ngày nào cũng như ngày ấy.”
Bà khách hỏi tới, “Có lẽ tôi may mắn hơn cô một số điều. Nhưng tôi thấy mặt cô đầy an bình; hẳn cô có nhiều niềm vui kín đáo lắm?”
Cô thư ký đáp, “Thời gian đầu khi mẹ tôi ngã bệnh, có lúc tôi cảm thấy quá mệt mỏi muốn bỏ cuộc. Nhiều khi chịu không nổi, tôi đã nghĩ đến việc bỏ mẹ vào nursing home, rồi uống thuốc tự vẫn. Rồi một buổi chiều kia, về đến nhà, tôi thấy có một con mèo nhỏ đứng run rẩy bên cạnh cửa ra vào. Nó bị thương một chân. Tôi chẳng suy nghĩ gì cả, bế nó vào trong nhà, cho nó ăn, và băng bó cái chân nó. Nó rụi đầu vào chân tôi như cám ơn. Tôi làm cho nó một chỗ nằm ở góc phòng.
“Từ đó trở đi, mỗi ngày tôi biết con mèo lúc nào cũng mong chờ tôi về nhà để săn sóc và chơi với nó. Tự nhiên gánh nặng trên vai tôi nhẹ hẳn. Tôi hăng hái bước về nhà, vừa chăm sóc cho mẹ vừa lo cho chú mèo. Nó cứ quấn lấy tôi trong lúc tôi săn sóc mẹ. Rồi lúc tôi lo cho nó, tôi có cảm tưởng rõ ràng rằng nó nâng niu quý mến từng cử chỉ của tôi. Có lúc mắt nó hướng về mẹ tôi, kêu “meo meo” như nhắn nhủ điều gì.
“Tôi cứ thắc mắc mãi về ánh mắt của chú mèo. Cho tới ngày kia, tôi chợt khám phá ra ý nghĩa của ánh mắt ấy. Nếu chú mèo biết trân quý sự yêu thương chăm sóc của tôi, thì mẹ tôi hẳn còn trân quý gấp bội sự yêu thương săn sóc của tôi, dù mẹ không diễn tả được. Từ đó trở đi, tôi không còn cảm thấy việc lo cho mẹ là gánh nặng nữa. Chú mèo đã dạy cho tôi bài học ấy. Bây giờ mẹ tôi không còn, và tôi đã lập gia đình, nhưng tôi vẫn dành ra một số thời giờ để quan tâm đến một ai đó.”
Bà khách lạ lặng yên không nói, mặt bà cúi xuống khá lâu. Lúc ngẩng lên, đôi mắt bà hơi đỏ. Bà lấy khăn chấm mắt, cám ơn cô thư ký, “Cô mới thực sự là người tôi cần gặp chứ không phải ông bác sĩ. Bây giờ thì tôi hiểu lý do của sự trống rỗng của tâm hồn. Tôi có quá nhiều mà chẳng cho đi chút nào ngoài trách nhiệm đối với chồng con, những người cũng đã được nhận rất nhiều. Tôi không biết cho đi tình yêu nên tôi thiếu thốn tình yêu và tim tôi trống vắng. Tôi chân thành cám ơn cô, mẹ cô, và cả chú mèo nữa.”
Một người tuyệt vọng, tưởng rằng không còn đủ sức vác gánh nặng cuộc sống. Thế rồi trong một phút từ tâm đã yêu thương săn sóc một con vật, và từ đó mọi chuyện thay đổi hẳn. Chính khi cho đi là khi được nhận lãnh, đáp đền gấp bội.
Cách tốt nhất để đương đầu với nhàm chán, để xoa dịu đi cơn trầm cảm, để lấp đầy trống vắng trong hồn, để con tim sẽ vui trở lại, để cuộc sống đong đầy ý nghĩa, là cho đi tình thương, sự quan tâm, lòng ưu ái cho một ai đó đang thiếu thốn, đang cô đơn, đang thất vọng. Chút thời gian, tiền bạc, hay lòng quan tâm ấy sẽ nổ rợ hoa trái của bình an, niềm vui, và lòng yêu đời.
“Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo cho anh em.” Ai thực thi nguyên lý thiên ân ấy, thì cuộc sống họ không chỉ tràn ngập an bình, mà họ còn từ từ cảm nhận khuôn mặt của Thiên Chúa luôn luôn cận kề bên cạnh. Khi ấy, cả những ai đến gần họ cũng cảm nhận niềm vui Nước Trời.
Hiệp thông trong Chúa Ba Ngôi và hiệp nhất với ông bà anh chị em,
Lm Tôma Vũ Minh Đức, SJ