Fr. Duc’s Message of the Week April 20, 2025

April 20, 2025

Dear Parishioners,

(Continue the meditation in the shoes of Simon, the helper)

The road continues to get steeper. My mind is getting numb. The whole thing has worsened from a nightmare to an imminent end of my life. Each of my steps becomes increasingly more arduous. And the spear heads never let me take a rest. I unfeelingly wobble on, no longer paying attention to my companion. One, two and three more steps, I gasp for air, sensing a call from the death. My knees slowly and shakily bend. The shadow of Death lurs around. The faces of my wife, children, and mother flash in my mind. Oh, God, same me!

As the words just escape my lips, I feel a gentle touch as if someone were patting me. Along with the contact is a warm flow of strength spreading throughout my body. I open my eyes to see who that is. There is no one next to me, except the poor man. His hands are still dangling along his side. There is a breeze, and his garment is fluttering in the wind. I gaze at him as if asking him a question. He looks at me but remains silent and totters on. I wish I could decipher what is going on in his mind. But whoever that was, I still must go on. I hope that with renewed strength, I can survive this ordeal.

Unfortunately, the road keeps going up. The energy I mysteriously received doesn’t last very long. The harsh sunshine and the perilous road never loosen their grips on my devastated body. Again, my eyes begin to spark, and my legs no longer follow my command. Deep in my consciousness, a tinge of hope lingers, the hope that the magic touch would come again, and I would be able to go on. But nothing happens. I give in, vaguely expecting the cross to crush my bones as I drop dead on the ground. “That is it!”, my heart cries out, and I feel like plummeting straight down into an abysmal pit; my whole family plunge along with me.

Yet, there is no thug or bone crushing. The next thing I feel is a hand clutching my arm, and a tremendous flow of power running through my whole body. Hastily, I open my eyes to catch my helper. Yet nothing around me seems to change. The cross is still on my shoulders. The soldiers and the mob are as noisy and oblivious as before. My companion is just as quiet. However, when my eyes meet his, I sense an overwhelming gentleness and solace, as though he were telling me to brace myself up, for I still have a wife, two daughters and two sons waiting for me at home.

The rest takes place like a flash. We finally get to a flat place called the Skull. I am released from the burden. My companion is nailed to the cross. I stood watching the big hammer driving large nails. I hear the sound og the breaking bones. I see him writhing in utmost pain. They then hang him on the cross , which is put up between two other crosses. Looking at him sagging from the cross in utmost torment, I feel as if part of myself were up there.

We are companions for only a very short time, but I know there is forever a special link between us. My troublesome curiosity, my loss of money, my carrying of the cross, and of course my receiving of strength, are all part of this puzzling encounter. I am not sure if I was helping him or he was helping me.

As I walk down the hill, my mind is still whirling with many thoughts, “Is my rendezvous with the man fortuitous? Is he the Son of God as people told me?” I caress my shoulders. The money is no longer there and in its place is the big wound. But I don’t feel like I miss the money at all. That loss is like a tiny ripple in the ocean of peace that is engulfing my heart. I touch the wound. The tingling pain still hurts, but I feel more of the sweetness of the magical touches I had during the trial. In time the loss will be made up. In time the wound will heal. Meanwhile the grace and the peace of the encounter will have been with me for eternity.

No, the whole incident is not a haphazard misfortune but a real blessing. The loss is a letting go. The wound is an enlightening touch. One day, I shall feel the scar and be able to say, “It is indeed the seal of an unspeakable love.” Suddenly, I find myself singing more joyously than ever.

May the joy of the resurrection fill your heart this Easter!

In the Most Holy Trinity and in solidarity with you all,

Fr. Duc

Ông Bà Anh Chị Em quý mến,

(Tiếp tục suy niệm cùng ông Si-mon vác thánh giá đỡ Chúa Giêsu).

Con đường vẫn tiếp tục lên cao. Đầu óc tôi bắt đầu tê dại. Tai họa đang dần dần biến thành cái chết cận kề. Mỗi bước càng lúc càng nặng nề mệt nhọc. Ngọn giáo tên lính không để cho tôi một chút nghỉ ngơi. Tôi cứ bước từng bước một, chẳng thè để ý gì đến người bạn đồng hành. Một bước, hai bước, ba bước. Tôi há hốc mồm để thở. Hai đầu gối bất tuân lệnh tôi, cứ từ từ quỵ xuống. Tôi thoáng thấy thần chết lảng vảng chờ đợi. Trong óc tôi lóe lên hình ảnh vợ con và người mẹ già. Chúa ơi, xin cứu con.

Lời nói chưa dứt, tôi thấy như có ai chạm vào vai. Một dòng ấm áp chảy khắp thân thể tôi. Cùng với sự ấm áp đó, thân xác tôi phục hồi sức lực. Tôi mở vội mắt nhìn coi ai là kẻ đã cứu tôi. Chẳng có ai bên cạnh tôi, ngoài người đàn ông tội nghiệp. Cánh tay ông vẫn buông xuội xuống không còn sinh lực. Thỉnh thoảng một cơn gió thoảng qua, và chiếc áo choàng của ông đung đưa trong gió. Tôi liếc mắt nhìn ông dò hỏi. Ông ta cũng nhìn tôi nhưng lặng im không nói gì. Ước gì tôi có thể đọc được những ý tưởng trong đầu ông ta. Nhưng dù biết hay không biết kẻ giúp tôi là ai, tôi vẫn phải tiến bước. Cảm thấy sức khỏe đã phục hồi, tôi vững tin mình sẽ sống sót chặng đường khổ ải này.

Con đường vẫn tiếp tục lên giốc. Nguồn năng lực mà tôi đón nhận cách huyền diệu chẳng kéo dài được bao lâu. Ánh nắng mặt trời vẫn hừng hực rọi xuống trên thân thể hao mòn. Mắt tôi lại nẩy đom đóm. Đôi chân lại cứng đờ chẳng tuân lệnh. Biết mình sắp ngã quỵ nhưng lòng tôi lần này bớt sợ hãi. Tự trong thâm tâm, tôi hy vọng bàn tay thần diệu nào đó đã giúp tôi lần trước sẽ tiếp tục chạm vào vai tôi. Vì thế, tôi gắng gượng bước tới, chờ đợi nguồn sinh lực mới. Nhưng chờ mãi chẳng có gì xảy ra. Cả thân hình tôi chơi vơi hụt hẫng. Trong đầu tôi thoáng hình ảnh chiếc cây gỗ rớt xuống, đè nát thân thể đáng thương của tôi. Thôi rồi!  Tôi nghe mình la lên trong đầu, cảm giác như đang lao đầu vào vùng không gian thăm thẳm vô định và tăm tối không cùng. Tôi chờ nghe tiếng rơi bịch trên đất và tiếng xương vụn vỡ.

Nhưng rồi chẳng có tiếng rơi bịch. Cũng chẳng có tiếng xương gẫy nát. Cảm giác kế tiếp mà tôi cảm thấy là một bàn tay nắm chặt vai tôi. Từ bàn tay đó một luồng sinh lực chảy tràn khắp cơ thể tôi. Tôi mở mắt thật nhanh, hy vọng bắt kịp hình ảnh vị cứu tinh của mình. Đôi mắt căng to của tôi vẫn chẳng thấy bóng một ai xa lạ. Mọi chuyện chung quanh vẫn không có gì thay đổi. Cây gỗ vẫn còn trên vai. Đám lính vẫn cười đùa nham nhở. Người bạn đồng hành của tôi vẫn thinh lặng với đôi tay buông xuôi. Tuy nhiên, khi tôi bắt gặp đôi mắt ông, tôi cảm thấy một nỗi dịu dàng và ủi an khôn tả. Dường như ông ta muốn bảo tôi phải cố lên, vì vợ con và mẹ già vẫn còn đang mong đợi tôi ở nhà.

Phần còn lại của cuộc hành trình diễn ra thật nhanh. Cuối cùng, chúng tôi đến một nơi gọi là Núi Sọ. Gáng nặng giá gỗ của tôi được gỡ xuống. Riêng người đàn ông thì bị đè xuống trên cây gỗ. Tôi đứng nhìn tiếng búa nện thật mạnh trên những cây đinh dài. Tôi nghe tiếng đinh xuyên qua xương dòn tan. Tôi nhìn thân thể ông quằn quại đau đớn. Rồi họ treo ông trên cây giá gỗ giữa hai tên trộm cướp. Nhìn thân thể ông trĩu xuống trên giá gỗ, tôi có cảm giác như một phần thân thể tôi đang treo trên đó với ông.

Ông ta và tôi chỉ đồng hành bất đắc dĩ trong một khoảng khắc, nhưng tôi cảm nhận một sự nối kết lạ lùng giữa hai người. Sự tò mò nguy hại, túi tiền đã mất, chiếc giá gỗ nặng nề, vết cắt trên vai, và nhất là nguồn sinh lực lạ lùng tôi đã đón nhận, tất cả đều là một phần của một cuộc gặp gỡ lạ kỳ. Tôi tự hỏi không biết tôi đã giúp ông ta hay ông ta đã giúp tôi.

  Trên con đường xuống núi trở về nhà, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Phải chăng cuộc gặp gỡ giữa ông ta và tôi chỉ là sự tình cờ? Ông ta có phải là Con Một Thiên Chúa như một vài người đã nói không? Tôi xoa nhẹ đôi vai. Túi tiền không còn nữa. Thay vào đó là vết cắt còn tươi. Nhưng tôi không cảm thấy tiếc nuối gói tiền chút nào. Sự mất mát chỉ còn như một vết lăn tăn gợn sóng trên một đại dương an bình đang phủ lấp trái tim tôi. Tôi chạm vào vết đứt trên vai. Vết thương vẫn còn tê buốt, nhưng cùng lúc đó tôi cảm nhận một sự ngọt ngào sâu thẳm của bàn tay huyền diệu nào đó đã chạm vào tôi trong lúc sắp ngã quỵ vì giá gỗ. Với thời gian, vết thương sẽ lành. Với nỗ lực, số tiền mất sẽ kiếm lại được. Trong khi đó, hồng ân và niềm an bình diệu vợi của cuộc gặp gỡ sẽ còn ở với tôi mãi mãi.

Không, cuộc gặp gỡ lạ lùng đó không phải là sự tình cờ nhưng là một chén đắng hồng phúc. Sự mất mát cũng là sự cho đi. Vết thương thân xác là sự dịu ngọt của tâm hồn. Một ngày nào đó, tôi sẽ sờ vào vết sẹo và có thể nói rằng, Đây thực sự là dấu ấn của một tình yêu không nói được thành lời. Nghĩ tới đó, đôi môi tôi bỗng cất lên một khúc hát đầy hân hoan cám tạ.

Nguyện xin niềm vui sống lại tràn ngập tâm hồn ông bà anh chị em trong ngày Phục Sinh!

Hiệp thông trong Chúa Ba Ngôi và hiệp nhất với ông bà anh chị em,

Lm Tôma Vũ Minh Đức, SJ