April 13, 2025
Dear Parishioners,
As we enter the Holy Week, a blessed time to be with Jesus in the final days of his life, how would you want to spend your time with Jesus in these most crucial moments? How would you want to accompany him as he trembled, arrested, condemned, tortured, spat at, crucified, and writhed on the cross?
St. Ignatius suggested that the best way to accompany Jesus in his passion is to be one of the characters in Jesus’ story. In other words, putting ourselves in the shoes of that character, seeing what he saw, feeling what he felt, and hearing what he and others talk, would make the passion alive and transforming for us. Therefore, in this meditation, let’s put ourselves in the shoes of Simon, from Cyrene, a reluctant helper of Jesus.
Pause for a moment and quiet yourself, then let yourself go with Simon.
Carrying the sack full of money on my shoulders, I am exuberant. Not only was the crop abundant but also the sale was great. After many months of toil, I could now take a short break. My mind wanders with many plans. “I will buy new clothes for my wife and my children. Get a fat calf and celebrate. Some good wine too. Oh, I should never forget Mama. She has been quite lonely since father passed away. A nice pearl necklace for her wouldn’t be too much. What else?” My day dreaming is suddenly cut off by loud noises from behind. Turning my head, I see a large crowd. “There has to be something spectacular going on.” I stop and walk towards it.
The crowd is rather a mob with lots of shouting and screaming. Unable to see what is going on inside I decide to sneak in. As a young farmer I don’t have much trouble squeezing through the swarms. I keep a close watch on the sack to make sure it remains with me through this adventure. The closer I get to the center, the more raucous things become. I see the shining of some weapon flashing through the crowd. I press harder.
The last person I push is a small man. I use too much force and my body plunges forward into the open center. Staggering to gain control I realize an iron hand has grasped my shoulder. I look up angrily and am ready to curse. There my eyes meet the fiery stare of a Roman soldier. On his other hand is a spear whose cold steel blade points at my throat. I mumble an apology. His fingers on my shoulder clamp. He turns his head to his right and throatily says, “Can you help?” My eyes follow his glance.
On the ground I see a big cross, and underneath it is a man. Part of the man’s face digs into the dirt. His eyes are closed and his mouth ajar. Blood stains are everywhere. Crawling on his gaunt face. Spotting here and there on his dirty clothes. Drying up on his hair. Fresh blood is still oozing from his scalp in which sharp spikes from a crown of thorns are deeply buried. Clearing my throat, I look at the soldier and ask, “What do you want me to do?” The man motions, “Pick up the cross.”
Without saying a word, I lower to lift the cross. I can use only my right hand, because my left hand still holds on to my bag. The cross is very heavy, and I can’t pull it up with one hand. While my mind is working frantically to find a solution, the sack is violently snatched off my shoulder. “You need both hands to do that!”, the soldier barks. He feels the contents of the bag and laughs, “Wow, you are rich, huh? For now, you don’t need this.” He throws the bag to one of his men.
Putting the yoke on my shoulders, I almost cry. Gone is my treasure. All my sweats and tears have just gone like smoke. Rage blazes within me. I want badly to jump over to the devilish soldier, but his sharp spear tells me not to. Instead, I turn to curse my stupid curiosity which got me into this disaster. “All my money gone and now with this terrible burden, what am I going to do?”, I moan to myself. As if to answer my questio, the soldier yells, “Let’s go!” There I go, wondering what is going to happen next. As I labor step by step forward, a soldier throws a bucket of water at the man on the ground. After a few seconds, the man regains consciousness and slowly gets up. He drags himself along my side with his head dropping.
I have now become the protagonist of this pitiful scene. Looking at the jeering mob, I never feel more stupid and miserable in my life. “Why would such a terrible thing like this happen to a simple, honest man like me? What about my family?”, I groan to God in my thought, “Part of my problem comes from this man.” My indignant eyes sweep at my unwanted companion. His pitiful half dead figure cools me down. “How could I blame him for this?”, I say to myself. As I trudge the cross along, I glance at him occasionally. “Who is he? He must have done some awful crime to deserve this kind of punishment.” Meanwhile the man continues to plod ahead in silence, his head still down.
In my young age and good health, the cross doesn’t seem too much of a burden at first. But as we start to go up a hill, things get worse and worse. The sun is getting hotter, and my heart is beating faster. Sweat soaks my cloak and is dripping down profusely. Stars begin to appear in my vision, and they jump all over. Stopping for a quick moment, I push the cross up from my shoulders with my hands to find a better contact point. Unexpectedly, my hands give out. The cross lands hard on my shoulders. I feel a burning pain in my nape. The sharp edge of the cross cuts deep into my flesh. The saline sweat is getting into the injury. I clench my jaws to hold back a cry.
Now, it is no longer just perspiration but also blood that are drenching my clothes. I probably don’t look much different from my dismal companion, except for the crown of thorns. All the while, the soldiers and the throng keep on talking and joking in oblivion.
… To be continued next week …
In the Most Holy Trinity and in solidarity with you all,
Fr. Duc
Ông Bà Anh Chị Em quý mến,
Bước vào Tuần Thánh, một thời gian hồng phúc để ở bên Chúa Giêsu trong những ngày cuối đời của Người, chúng ta muốn dành thời gian của mình với Chúa Giêsu như thế nào trong những khoảnh khắc quan trọng nhất này? Chúng ta muốn đồng hành cùng Người như thế nào khi Người run rẩy, bị bắt, bị kết án, bị tra tấn, bị khạc nhổ, bị đóng đinh và quằn quại trên thập giá?
Thánh I-Nhã gợi ý rằng cách tốt nhất để đồng hành với Chúa Giêsu trong cuộc khổ nạn của Người là trở thành một trong những nhân vật trong câu chuyện thương khó của Chúa Giêsu. Nói cách khác, chúng ta đặt mình vào vị trí của nhân vật đó, nhìn thấy những gì người đó đã thấy, cảm nhận những gì người đó đã cảm nhận, và lắng nghe những gì người đó và những người khác nói, sẽ làm cho cuộc khổ nạn trở nên sống động và chạm đến cuộc đời chúng ta. Do đó, trong bài suy niệm này, chúng ta hãy đặt mình vào vị trí của ông Simon, người Cyrene, một người cộng tác miễn cưỡng của Chúa Giêsu.
Hãy dừng lại một lúc và tĩnh lặng, sau đó hãy để mình đi cùng Simon.
… Mang trên vai cái túi đầy tiền, lòng tôi thơ thới hân hoan. Mùa gặt vừa qua trúng lớn. Sau những tháng ngày cày bừa mệt mỏi, bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian. Tôi nghĩ đến những gì muốn làm. Sắm mấy bộ quần áo mới cho vợ con. Mua con bê thật béo làm tiệc ăn mừng với bạn bè. Kiếm mấy chai rượu thật ngon. Ồ chút xíu nữa quên bà cụ. Từ ngày ông cụ mất, bà cụ thật côi cút. Chắc mua cho bà cụ một xâu chuỗi ngọc trai. Không biết còn cần gì nữa không? Đang mơ mộng tính toán thì những ý nghĩ của tôi bị cắt ngang vì tiếng ồn ào. Quay đầu lại, tôi thấy một đám khá đông đang tiến tới. Hừm, chắc là có chuyện gì hấp dẫn đây. Tôi bước vội về phía họ.
Đám đông thật hỗn loạn với những tiếng quát tháo inh ỏi. Chẳng thấy được gì vì đông người, tôi tìm cách len lỏi vào. Là nông gia khỏe mạnh tôi cứ việc ủi tới dễ dàng, tay nắm chặt túi tiền trên vai. Càng đến giữa đám người tiếng chửi mắng càng to. Tôi thấy những mũi giáo sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời. Tôi lủi mạnh hơn. Người cuối cùng bị tôi đẩy hơi nhỏ con nên hắn ta bị hất qua một bên, còn tôi té chúi nhủi xuống đất. Đang lồm cồm bò dậy, tôi chợt thấy một bàn tay như một gọng kìm bóp chặt vai. Bực mình, tôi trừng mắt quay lại, định dạy cho kẻ nào đó một bài học. Tôi bắt gặp đôi mắt dữ dằn của một tên lính La-mã. Một tay hắn bóp chặt vai tôi, tay kia cầm chiếc giáo chĩa vào cổ tôi. Tôi lắp bắp xin lỗi. Bàn tay trên vai xiết mạnh hơn làm tôi đau nhói. Hắn gầm gừ trong cổ, “Ta cần ngươi giúp một tay.” Tôi nhìn theo ánh mắt hắn.
Trên mặt đất bụi mù là một tấm bản gỗ lớn và dầy. Bên dưới tấm gỗ đó là một người đàn ông. Mặt ông ta cắm vào mặt đất. Mắt nhắm nghiền, miệng hơi há ra để thở. Máu me loang khắp người. Bò ngoằn ngoèo trên mặt. Lấm tấm trên cái áo ướt đẫm mồ hôi. Khô cứng trên mái tóc rũ rượi. Máu tươi vẫn còn rỉ trên đầu, nơi những chiếc gai nhọn hoắt cắm vào thật sâu. Hắng giọng để che dấu nỗi sợ hãi, tôi hỏi tên lính, “Ông muốn tôi giúp gì?” Hắn ra dấu, “Mang dùm khúc gỗ.”
Không nói một lời, tôi lẳng lặng kéo cây gỗ khỏi người đàn ông. Tôi chỉ có thể dùng một tay, vì tay kia vẫn còn nắm chặt túi tiền. Cây gỗ khá nặng nên dù kéo hết sức với một tay, cây gỗ chẳng nhúc nhích. Tên lính cau mày, “Ngươi có phải Hercules đâu mà dùng một tay!” Hắn giựt mất túi tiền trên vai tôi, tay bóp nắn coi cái gì bên trong. Biết là tiền hắn bật cười ha hả, “Chà, giàu dữ ha? Tụi ta giữ giùm ngươi cái túi.” Hắn quẳng túi tiền cho một tên lính khác.
Đặt cây gỗ trên vai, tôi muốn phát khóc. Thôi rồi, công lao mồ hôi nước mắt cả năm trời đã tan theo mây khói. Một nỗi phẫn hận bùng lên trong lòng. Tôi muốn nhảy bổ lại cho tên lính mất dạy bài học, nhưng nhìn mũi giáo nhọn hoắt, tôi đành nuốt cơn giận. Tôi thầm nguyền rủa tính tò mò ngu xuẩn của mình. Tiền thì mất sạch, bây giờ lại thêm cái gánh nặng này, biết làm gì bây giờ? Như để trả lời cho nỗi than thở của tôi, tên lính thúc lưỡi giáo vào chân tôi, “Đi!” Tôi im lìm bước tới. Một tên lính tạt một ít nước vào mặt người đàn ông nằm trên đất. Ông từ từ tỉnh dậy và gượng gạo đứng lên. Rồi ông lê bước bên cạnh tôi.
Giờ đây không phải ông ta mà tôi trở thành nhân vật chính của tấm bi kịch. Nhìn đám đông đang hò hét, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc khờ dại như lúc này. Tại sao hoạn nạn lại xảy ra cho một người hiền lành chất phát như tôi? Tôi có làm gì nên tội đâu? Rồi gia đình tôi sẽ ra sao? Tôi thầm trách Chúa sao để tôi ra thế này. Một phần tai họa của tôi là do người đàn ông bên cạnh. Tôi đưa đôi mắt giận dữ về phía ông ta. Đôi vai ông rũ xuống, mặt cứ cúi gằm, lầm lũi bước đi, máu vẫn rịn ra trên đầu. Lòng tôi dịu lại. Ông là ai mà bị đày đọa như vậy? Vừa nặng nề lê bước tôi vừa tự hỏi.
Đang tuổi sung sức, tôi nghĩ cây gỗ dù có nặng cũng không đáng sợ. Nhưng rồi đoạn đường bắt đầu lên giốc một cách đáng ngại. Mặt trời lên cao hơn. Tim tôi đập nhanh hơn. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Từng bước âm thầm tôi lê. Càng đi giốc càng cao. Mắt tôi bắt đầu nổ đom đóm. Tôi dừng bước và đẩy mạnh cây gỗ trên vai cho khỏi tuột. Bất thình lình tay tôi như mất hết sức. Cây gỗ giáng mạnh xuống vai và cắt một vết khá sâu. Máu nóng ứa ra hòa lẫn với mồ hôi. Tôi cảm thấy như có lửa đốt trên vai. Tôi cắn chặt môi để khỏi bật lên tiếng rên. Mồ hôi tiếp tục chảy vào chỗ đứt. Bắp thịt vai tôi giật giật liên hồi.
Giờ đây không chỉ mồ hôi mà cả máu đang thấm ướt áo tôi. Bây giờ tôi trông cũng chẳng khác gì ông bạn đồng hành bất đắc dĩ của mình. Trong lúc đó, đám lính vẫn cười dỡn như không có gì xảy ra.
…Tiếp tục vào tuần tới…
Hiệp thông trong Chúa Ba Ngôi và hiệp nhất với ông bà anh chị em,
Lm Tôma Vũ Minh Đức, SJ