Mar. 30, 2025
Dear Parishioners,
The most famous sculptor in the world is Micheangelo. Anyone who has been to Rome will see the statues of the Sorrowful Virgin Mary, Moses, and Saint Peter as masterpieces that cannot be missed. The bronze feet of Saint Peter have been touched by people for centuries, so much so that their feet are worn out. These statues are so lifelike that everyone admires and marvels at the unique genius of Micheangelo.
The more skillful and sophisticated a sculptor is, the more vivid and graceful the statue will be. Not only is the image vivid, but the spiritual essence of the sculpted character also radiates and touches the viewer. A statue starts out as a shapeless block of stone taken from the ground. And then with a rich imagination, skillful hands, and endless patience, a living person is formed. The wonder of a statue reflects the genius of the sculptor. Micheangelo’s creations are still praised and studied until the end of time.
Now let us look at our own statue in the mirror. We look at it countless times a day. What do we see? Is it lively and graceful or dull and lifeless? What kind of spirit is emanating from it? Looking at it, what do we think about the talent of the sculptor who created it?
Of all God’s creations, human is the most outstanding because we are the apex of creation. So why, when we look at ourselves in the mirror, do we not see vitality or ethereal essence? Has God’s talent been lost over time? Or has someone secretly destroyed and defiled that statue?
Each person is an immortal work of God and His talent is not lost over time. But creation is a continuous process from the beginning to the end of the world, not a one-time event. God did not create the universe and then let it go on its own, but He never stops, both preserving it to exist and shaping it according to His plan of salvation.
That means that the statue of each of us is still in the process of being molded and cultivated by God’s hands, until we complete our earthly journey. God wants to create each of us into a masterpiece in His image. So why do so few people look at themselves in the mirror and admire or feel their own elegant essence?
Unlike Michelangelo’s statues, which are inanimate objects and completely passive in the process of creation, God gives each of us the opportunity and ability to collaborate in His creative work. Human is the supreme creature because God has given us the freedom and the creative ability to collaborate with God.
When we freely choose to use our abilities to cooperate with God’s creative work, our statue is the work that God wants to create. When we refuse to cooperate with God, we make a statue of ourselves, refusing to let God’s hand continue to mold us. And the result of that refusal is that the statue we see in the mirror is the one we have created for ourselves.
At the same time, there are so many influences around us, especially the cunning hand of the devil, who always wants to intervene and mold us not according to the image of God but according to the image of the world and the devil. The more we let those bad influences corrupt us, the more lifeless and sad the statue we see in the mirror becomes.
That is the warning of Lent, the season of conversion, returning to God and collaborating with His wonderful hands to complete our statue according to His will. Without stopping, awakening, and returning to our Creator, the statue of our life will become increasingly ugly and frightening.
In today’s parable, the younger brother realized his foolishness and returned to his father. The younger brother created his own life, regardless of morality, and as a result became a hungry pig herder. When he saw everything reduced to black mud, the younger brother recognized the love of his old father and returned. The elder brother diligently fulfilled his duties but did not realize that everything that belonged to his father was also his own, so when he saw his father holding a party to celebrate his younger brother’s return, he felt that he was not loved by his father as much as his worthless younger brother. He was angry with his father for not understanding him, and hated his younger brother because he thought he deserved punishment rather than forgiveness. The elder brother’s statue was also the statue of the Pharisees and scribes. The younger brother’s statue was the statue of the repentant tax collectors and prostitutes.
Returning to our Creator is a chance to see the wonderful work that God wants us to become. If we keep pursuing our personal ambitions and passions, one day we will turn from a flashy and handsome persons into hungry pig herders. And those who, no matter how sad and pitiful their statue in the mirror is, still know how to return to the perfect Sculptor, their statue will become more and more vivid, graceful, and their quintessence will shine more and more, overwhelming the beholder.
Every day that we still breathe, we have the opportunity to carve the image of a person full of vitality and hidden spiritual essence. God’s creative hands are still waiting for our collaborative hands to join together to create a masterpiece that is gradually more perfect each day.
In the Most Holy Trinity and in solidarity with you all,
Fr. Duc
Ông Bà Anh Chị Em quý mến,
Điêu khắc gia nổi tiếng nhất thế giới là Micheangelo. Ai đã từng tới Rôma thì các bức tượng Đức Mẹ Sầu Bi, ông Môsê, và thánh Phêrô là các kiệt tác không thể bỏ qua. Riêng cái chân bằng đồng của thánh Phêrô thì đã bị con người rờ vào qua bao thế kỷ nên mòn cả bàn chân. Các bức tượng này sinh động như người thật làm ai cũng ngưỡng mộ trầm trồ cái thiên tài có một không hai của Micheangelo.
Một điêu khắc gia càng tài tình tinh xảo thì bức tượng càng sống động thanh thoát. Không chỉ hình ảnh sống động mà tinh hoa thần khí của nhân vật được tạc tượng đó còn toát ra chạm đến kẻ chiêm ngắm. Một bức tượng bắt đầu chỉ là một khối đá không hình dạng lấy lên từ lòng đất. Và rồi với một óc tưởng tượng phong phú, đôi tay tinh xảo, và một sự kiên nhẫn vô bờ, một con người sống động thành hình. Cái tuyệt vời của một bức tượng phản ánh thiên tài của điêu khắc gia. Sự sáng tạo của Micheangelo còn được ca ngợi và nghiên cứu cho tới tận thế.
Bây giờ chúng ta chiêm ngắm bức tượng của chính mình trong gương. Mỗi ngày chúng ta nhìn bức tượng ấy không biết bao nhiêu lần. Chúng ta thấy bức tượng đó ra sao? Sống động thanh thoát hay ảm đạm thiếu sinh khí? Tinh hoa thần khí gì toát ra từ bức tượng ấy? Nhìn bức tượng ấy chúng ta nghĩ gì về tài năng của người điêu khắc đã sáng tạo nên nó?
Trong mọi tạo vật của Thiên Chúa con người đứng hàng đầu vì là tác phẩm tột đỉnh. Thế thì tại sao khi nhìn mình trong gương, chúng ta không thấy sinh khí tràn trề hay tinh hoa thoát tục? Phải chăng tài nghệ của Thiên Chúa đã mai một theo thời gian? Hay có kẻ nào đó đã âm thầm phá hoại và làm nhơ nhuốc bức tượng ấy?
Mỗi người là một tác phẩm bất hủ của Thiên Chúa và tài nghệ của Người không hề mai một theo thời gian. Nhưng sự sáng tạo là một tiến trình liên tục từ nguyên thủy cho tới tận thế, chứ không phải là chỉ xảy ra một lần rồi hoàn tất. Thiên Chúa không tạo dựng vũ trụ rồi để mặc nó tự luân chuyển mà Người không bao giờ ngừng nghỉ vừa gìn giữ để nó tồn tại vừa uốn nắn nó theo kế hoạch cứu độ của Người.
Điều đó có nghĩa là bức tượng bản thân của mỗi người chúng ta vẫn con đang trong quá trình được nhào nặn và bồi đắp bởi bàn tay Thiên Chúa, cho tới lúc chúng ta hoàn tất hành trình dương thế. Thiên Chúa muốn tạo dựng từng người chúng ta thành một tuyệt tác theo hình ảnh của Người. Thế thì tại sao ít ai nhìn mình trong gương và trầm trồ ngưỡng mộ hay cảm nhận cái tinh hoa thanh thoát của mình?
Khác với các bức tượng của Micheangelo là các vật vô tri vô giác và hoàn toàn thụ động trong quá trình sáng tạo, Thiên Chúa cho mỗi người chúng ta cơ hội và khả năng cộng tác vào công trình sáng tạo của Người. Con người là tạo vật tối cao vì con người được Thiên Chúa ban cho sự tự do và khả năng sáng tạo để cộng tác với Thiên Chúa.
Khi chúng ta tự do chọn lựa dùng khả năng của mình cộng tác với công trình sáng tạo của Thiên Chúa thì bức tượng của mình là tác phẩm mà Thiên Chúa muốn tạo dựng. Khi chúng ta từ chối cộng tác với Thiên Chúa thì chúng ta tự tạc bức tượng của mình, không thèm để bày tay Thiên Chúa tiếp tục nhào nặn nên mình. Và kết quả của sự từ chối ấy là bức tượng chúng ta nhìn thấy trong gương là do mình tự tạo cho mình.
Cùng một lúc có biết bao ảnh hưởng chung quanh, nhất là bàn tay xảo quyệt của ma quỷ, lúc nào cũng muốn xen vào nhào nặn uốn nắn chúng ta không theo hình ảnh của Thiên Chúa mà theo hình ảnh thế gian và ma quỷ. Càng để cho những ảnh hưởng xấu ấy làm tha hóa mình, bức tượng chúng ta thấy trong gương càng thiếu sinh khí và càng đáng buồn.
Đó là lời cảnh tỉnh của Mùa Chay, mùa của hoán đổi quay về với Thiên Chúa và cộng tác với đôi tay tuyệt diệu của người để hoàn thành bức tượng của mình theo thánh ý Người. Không dừng lại, cảnh tỉnh, và quay về với Đấng Tạo Dựng mình, bức tượng cuộc đời chúng ta sẽ càng ngày càng xấu xa đáng sợ.
Trong bài dụ ngôn hôm nay, người em đã nhận ra cái ngu xuẩn của mình và quay về với cha. Người em đã tự tạo cuộc sống theo ý mình, bất chấp luân thường đạo lý, và kết quả là làm kẻ chăn heo đói lả. Khi thấy mọi sự xuống tận bùn đen, người em còn nhận ra tình thương của cha già mà quay trở về. Còn người anh thì chăm chỉ chu toàn bổn phận nhưng lại không hề nhận ra tất cả những gì của cha mình cũng là của mình, nên khi thấy cha mở tiệc mừng đứa em trở về, anh ta cảm thấy mình không được cha yêu thương bằng thằng em không ra gì. Giận cha vì không hiểu cha, ghét em vì cho rằng em đáng bị trừng phạt hơn là tha thứ. Bức tượng của người anh cũng là bức tượng của mấy ông Pha-ri-sêu và kinh sư luật sĩ. Còn bức tượng của người em là bức tượng của mấy người thu thuế và gái điếm ăn năn trở về.
Quay trở về với Đấng Tạo Dựng mình là còn có cơ hội nhìn thấy tác phẩm tuyệt vời Thiên Chúa muốn mình trở thành. Còn cứ lao đầu theo đuổi tìm kiếm những tham vọng đam mê cá nhân thì từ một kẻ hào nhoáng bảnh bao sẽ có ngày thành tên chăn heo đói lả. Còn những ai dù thấy bức tượng mình trong gương đáng buồn đáng tủi tới bao nhiêu mà còn biết quay về với Đấng Điêu Khắc Gia toàn mỹ thì bức tượng của mình càng ngày càng sinh động thanh thoát và tinh hoa càng tỏa sáng chinh phục kẻ chiêm ngưỡng.
Từng ngày chúng ta còn thở thì còn có cơ hội khắc nên hình ảnh một con người đầy sức sống và ẩn tàng tinh hoa thần khí. Đôi tay sáng tạo của Thiên Chúa vẫn đang chờ bàn tay cộng tác của chúng ta cùng hòa hợp đề rồi một kiệt tác từ từ mỗi ngày thêm hoàn mỹ.
Hiệp thông trong Chúa Ba Ngôi và hiệp nhất với ông bà anh chị em,
Lm Tôma Vũ Minh Đức, SJ